Điểm Đến Cho Mọi Thế Hệ Học Đường
Welcome To Http://ketnoithehe.forumvi.net

Forum Kết Nối Thế Hệ Xin Chào Các Bạn

- Forum Kết Nối Thế Hệ là nơi cập nhật tin tức,hoạt động của trường THPT hồng thái.Nhằm tạo thuận lợi cho các bạn chia sẻ,học hỏi các kiến thức của các bạn khác cùng trường.

- Để tham gia 4rum các bạn hãy đăng ký ngay bây giờ để có thể kết nối với bạn bè cùng mái trường của mình.


* Lưu ý :

- Các bạn tham gia 4rum không nói tục chửi bậy.
- Viết bài lên sử dụng tiếng việt có dấu.
- Không post những bài vô văn hóa,không phù hợp với 4rum.


---> Để kết nối cùng bạn bè chúng ta hãy Đăng Nhập/Đăng ký thôi <---
Điểm Đến Cho Mọi Thế Hệ Học Đường
Welcome To Http://ketnoithehe.forumvi.net

Forum Kết Nối Thế Hệ Xin Chào Các Bạn

- Forum Kết Nối Thế Hệ là nơi cập nhật tin tức,hoạt động của trường THPT hồng thái.Nhằm tạo thuận lợi cho các bạn chia sẻ,học hỏi các kiến thức của các bạn khác cùng trường.

- Để tham gia 4rum các bạn hãy đăng ký ngay bây giờ để có thể kết nối với bạn bè cùng mái trường của mình.


* Lưu ý :

- Các bạn tham gia 4rum không nói tục chửi bậy.
- Viết bài lên sử dụng tiếng việt có dấu.
- Không post những bài vô văn hóa,không phù hợp với 4rum.


---> Để kết nối cùng bạn bè chúng ta hãy Đăng Nhập/Đăng ký thôi <---
Điểm Đến Cho Mọi Thế Hệ Học Đường
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Điểm Đến Cho Mọi Thế Hệ Học Đường


 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Chào mừng bạn đến với diễn đàn "tuổi trẻ hồng thái"
Top bài viết mới nhất
Tên bài viếtNgười gửi cuốiThời gian
Ôn Luyện thi cùng các thủ khoa, á khoa đại học Mon May 21, 2012 2:46 pm
Thông tin bổ sung " chương trình luyện thi chất lượng cao cùng thủ khoa phiên bản II" Sun May 13, 2012 10:35 am
Những Kỹ Năng Quan Trọng Nhất Cho Môn Vật Lý Sun May 13, 2012 10:32 am
Những Kỹ Năng Quan Trọng Nhất Cho Môn Toán Sun May 13, 2012 10:30 am
Bí mật lớn nhất của thành công trong học tập Sun May 13, 2012 10:28 am
Tuyển học viên Thu May 10, 2012 8:33 pm
Cựu h/s khóa 2006-2009 Sat Apr 14, 2012 9:24 pm
làm quen cái mọi người ơi!!!!! Fri Apr 13, 2012 11:50 pm
Luyện thi ĐH 2011: Phương trình - Bất phương trình - Hệ phương trình vô tỷ Fri Apr 13, 2012 9:09 pm
tài liệu vật lí Fri Apr 13, 2012 9:07 pm
ôn thi đại học Fri Apr 13, 2012 8:54 pm
cách đưa tài liệu nên Thu Apr 12, 2012 9:56 pm
Thân gửi các cựu học sinh ! Thu Apr 12, 2012 9:53 pm
Đề nghị Admin lập 1 cái......... Thu Apr 12, 2012 9:50 pm
giao thoa sóng Thu Apr 12, 2012 9:46 pm
Ai thích nhảy hiphop dance thì zô đây! Sat Mar 10, 2012 8:24 pm
sáng thứ 3 ngày 8 tháng 11 có 1 con béo ngã xe thảm quá Wed Dec 14, 2011 8:57 pm
Hồng thái có thủ khoa dh sư phạm Wed Nov 30, 2011 9:16 pm
Thông báo với các member 4rum Thu Oct 27, 2011 5:10 pm
Em mà không béo, còn lâu a mới...yêu!!! Tue Sep 20, 2011 11:37 pm

 

 Hạt giống tâm hồn

Go down 
Tác giảThông điệp
hoakimngan
Member
Member
hoakimngan


Tổng số bài gửi : 64
Join date : 18/05/2011
Age : 30
Đến từ : A12- Hồng Thái

Hạt giống tâm hồn Empty
Bài gửiTiêu đề: Hạt giống tâm hồn   Hạt giống tâm hồn I_icon_minitimeWed May 18, 2011 10:13 pm

YÊU CẦU ANH YÊN LẶNG


Lắng nghe là một kỹ năng rất cần thiết trong cuộc sống. Đôi khi chỉ vì không biết lắng nghe mà chúng ta đã bỏ qua những điều rất quan trọng. Câu chuyện dưới đây là ví dụ điển hình.
Một cảnh sát ra hiệu cho một người đi xe máy nhanh dừng lại. Anh chàng vừa đỗ lại liền vội vàng giải thích: “Thưa anh…”
Cảnh sát: “Yêu cầu anh yên lặng. Bây giờ cảnh sát trưởng không có mặt ở đây. Tôi sẽ giam anh tại đồn cho đến khi ông ấy về.”
Chàng trai: “Hãy để tôi giải thích…”
Cảnh sát: “Yêu cầu anh yên lặng!”
Chàng trai: “Nhưng tôi chỉ muốn nói là…”
Viên cảnh sát đã đóng sầm cửa lại và bỏ đi.
Một vài tiếng sau anh ta quay lại và bảo: “Thật may mắn cho anh, hôm nay là ngày cưới của con gái cảnh sát trưởng. Chắc chắn khi quay về ông ấy sẽ rất vui và anh sẽ không bị nặng tội đâu.”
Chàng trai: “Anh đừng mong chờ vào điều đó, tôi chính là chú rể đây.”

Hạnh phúc ở dưới chân

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…
Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.
Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…
“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.
“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.
“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.
Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.

Định mệnh chỉ cho bạn một trái chanh?

Định mệnh chỉ cho bạn một trái chanh? Bạn hãy pha thành một ly nước chanh ngon ngọt.
Tôi xin kể chuyện hai người đã hiểu và áp dụng phương pháp lấy trái chanh của mình pha thành hai ly nước chanh tuyệt ngon.
Câu chuyện thứ nhất:
Đó là chuyện của bà Thehna Thompson ở New York. Trong thời kỳ chiến tranh, chồng bà được bổ nhiệm đến trại huấn luyện, kế bãi sa mạc Mojave thuộc New Mexico. Bà theo săn sóc chồng.
Thật là buồn nản. Ngay ngày đầu, bà đã ghét vùng này, vì chưa bao giờ bà phải ở một xó đất khổ cực đến thế. Chồng bà suốt ngày đi dự các cuộc tập trận trên bãi sa mạc, còn bà suốt ngày lủi thủi trong căn nhà gỗ lụp xụp. Trời thì nóng gần 50 độ.
Bà chẳng có ai ở gần đền nói chuyện cho khuây khoả, ngoài mấy người Mê Hi Cô và người da đỏ không biết lấy một câu tiếng Anh. Gió nóng thổi suốt từ sáng đến chiều, khiến cho đồ ăn và cả đến không khí đầy vị cát.
Bà không chịu nổi nữa. Bà than số phận chẳng ra gì và viết thơ cho cha mẹ sẽ quay về New York, không thể ở lại cái địa ngục này. Ông cụ thân sinh trả lời vỏn vẹn có hai câu, nhưng thấm thía đến nỗi bà không bao giờ quên được, và hai câu đó thay đổi hẳn đời sống của bà:
Trong một nhà tù, hai người cùng đứng vịn tay vào song sắt; một người chỉ trông thấy một bức tường trơ trụi, còn một người ngửa mặt lên trời, ngắm những vì sao.
Bà đọc những dòng này một lần, hai lần cho đến mười lần rồi tự nhiên thấy hổ thẹn. Bà quyết sẽ tìm cái vui trong tình cảnh của bà: bà quyết ngắm sao.
Bà làm thân với thổ dân và đã ngạc nhiên trước cách họ đối lại. Khi bà tỏ ra thích cái gì, món ăn hay vải dệt, họ lập tức mang biết bà những thứ tốt nhất mà chính họ đã từ chối không bán cho các du khách hỏi mua.
Bà nghiên cứu những hình thức lạ lùng của cây xương rồng, cây ngọc giá hoa. bà dò xét những cử động, nhưng tính nết của lũ chó vô chủ, bà đứng hàng giờ ngắm mặt trời lặn, huy hoàng và rực rỡ ở bãi sa mạc, bà đi kiếm và tàng trữ những vỏ hến bị vùi sâu dưới cát hàng triệu năm trước, nhưng di tích cuối cùng của thời kỳ mà bãi sa mạc này còn là đáy biển.
Bãi sa mạc không thay đổi, những người da đỏ cũng vậy. Chính bà đã thay đổi, hay nói đúng hơn, tinh thần của bà đã thay đổi, tạo cho bà một thời kỳ thú vị nhất trong đời bà. Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một cuốn sách tả nó.
Bà đã biết nhìn qua song sắt nhà tù và bà đã biết ngắm sao lóng lánh trên trời.
Câu chuyện thứ hai:
Cách đây mấy năm, khi tới một vùng hẻo lánh miền Florida, tôi đã làm quen với một trại chủ. Ông ta cũng biết pha một ly nước ngon bằng trai chanh độc.
Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng. Đất không màu, trồng cây không được mà nuôi heo cũng không được. Chẳng cây nào mọc được ở đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn rắn độc.
Sau ông nghĩ ra một cách làm cho cái khu đất cằn cỗi, phản chủ ấy thành một xí nghiệp phồn thịnh: ông nuôn rắn làm thịt, đóng hộp bán.
Lần tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi năm có đến hai vạn du khách đến xem sở nuôi rắn của ông. Công cuộc buôn bán thật là phát đạt. Mỗi tuần, hàng ngàn lọ nọc rắn được gởi đi đến những phòng thí nghiệm chuyên môn chế thuốc viên từ nọc rắn độc; da rắn được mua với giá cắt cổ để đóng giày, làm ví bán cho các bà các cô sang trong ở tỉnh thành; còn thịt rắn đóng hộp thì được gởi từng tàu đến những thị trường ở khắp nơi.
Tôi có mua được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng nhở mới mọc, hãnh diện với caí tên "Serphentville, Frorida" và gởi nó để biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc.

Hãy đặt cốc nước của bạn xuống

Một giáo sư bắt đầu giờ giảng của mình với một cốc nước. Ông giơ nó lên và hỏi các sinh viên, “Các bạn nghĩ cốc nước này nặng bao nhiêu?”
"50 gam!"…"100 gam!"… "125 gam!"… các sinh viên trả lời.
“Tôi không thể biết chính xác nếu không cân," giáo sư nói, "nhưng câu hỏi của tôi là: Điều gì sẽ xảy ra khi tôi cứ giơ cái cốc thế này trong vài phút?"
"Chẳng có gì cả" các sinh viên nói.
"OK, vậy điều gì xảy ra nếu tôi giơ trong một giờ?" giáo sư hỏi.
"Tay thầy sẽ bắt đầu đau ạ", một sinh viên trả lời.
"Đúng vậy, và nếu trong một ngày thì sao?"
"Tay thầy có thể tê cứng, và thầy có thể bị đau cơ, tê liệt, chắc chắn phải đến bệnh viện," một sinh viên khác cả gan nói. Và tất cả lớp cười ồ.
"Rất tốt. Nhưng trong tất cả các trường hợp đó, cân nặng của cái cốc có thay đổi không?", giáo sư lại hỏi.
"Không ạ," các sinh viên trả lời.
"Vậy, cái gì khiến cho tay bị đau, cơ bị tê liệt? Và thay vì việc cứ cầm mãi, tôi nên làm gì?"
Các sinh viên lúng túng. Rồi một người trả lời, "Đặt cốc xuống!"
"Chính xác!" giáo sư nói, "Các vấn đề trong cuộc sống cũng giống như thế này. Khi bạn giữ nó trong đâu vài phút thì không sao. Nghĩ nhiều hơn, chúng làm bạn đau. Và nếu cố giữ thêm nữa, chúng bắt đầu làm bạn tê liệt. Và bạn sẽ không thể làm gì được nữa."
Nghĩ đến những vấn đề trong cuộc sống là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là hãy nhớ ‘đặt chúng xuống’ vào cuối mỗi ngày khi bạn đi ngủ.
Nhờ vậy, bạn tránh được stress để khởi đầu một ngày mới thật tỉnh táo, khoẻ mạnh. Và đó là thứ giúp bạn có thể giải quyết mọi vấn đề.
Câu chuyện trên đây đưa ra một lời khuyên rất thiết thực để vượt qua sự lo âu. Nhiều khi ta có ngồi than khóc, có nghĩ thật nhiều cũng không giải quyết được gì, cũng không thể thay đổi được một tình thế đã xảy ra rồi.
Thay vào đó, ta hãy nghĩ ra một hướng giải quyết để cải thiện tình hình và sau đó hãy quên nó đi bằng cách "đặt cốc nước xuống".
Về Đầu Trang Go down
 
Hạt giống tâm hồn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Điểm Đến Cho Mọi Thế Hệ Học Đường :: Góc Thư Giãn :: Tuổi Học Trò-
Chuyển đến